Bài viết mở đầu

Những nhánh cây ở vòm trời thành phố

mọc tua tủa ngón tay xanh tươi

sóng sánh mềm mại đến nôn nao

mở ra ô cửa ban mai ngày nào

không còn gì ở đó

không còn gì ở đó

 

có phải phố vẫn đang ngái ngủ

sự biến mất của giấc mơ

sự trống rỗng thuộc về cảm giác

 

chẳng bão dông nào chọc vào đôi mắt

chẳng thác lũ nào cuốn quặn phận người

                                                             vùi đất sâu

ngực núi làm sao có thể vỡ

lòng sông làm sao tức tưởi đau

mái phố ai phủ bạc đầu

 

những nhánh cây phảng phất ru nhau

thôi rịn dòng máu

bàn tay người run nhặt

khâu vá cho nhau rách rưới, quặt què

 

có phải tất cả chỉ là cơn sảng mê

bầu trời đang thản nhiên khô ráo

ngây thơ hệt đôi mắt đứa trẻ

chưa gây hấn bao giờ

 

có phải tất cả tan tác kia

không phải sự thật

Hải Phòng vẫn tiếp tục dòng trôi tất bật

bông hoa sẽ thơm nở đón mùa…

TapChiGiay online

1 của 3

Xem nhiều nhất

Cái rét cuối mùa

Thơ 1 ngày trước

Cái rét Bắc Hà, cái rét cuối đông Rét như thể chưa bao giờ rét thế Như ngọn roi quất vào thân thể Nhói buốt mảnh hồn, nhói buốt tâm can  Thương lắm mẹ ta chân lội dưới bùn Từng rảnh mạ cấy vội chiều giáp Tết Thương lắm em ta bụi đường gội tóc Những chuyến hàng đội gió rét căm căm  Rét cả một mùa như dồn lại cuối năm Mây cuộn xám bầu trời trong giá buốt Mưa tê tái trộn vào cơn gió thốc Lại thương em tựa cửa ngóng quê nhà  Rét ở đâu như cái rét Bắc Hà Đất khô nẻ dưới bàn chân tứa máu Mùa đang hết, rét tràn thêm lần cuối Nắng xuân về có vợi nỗi thương đau?