Thơ Khuất Bình Nguyên

Trong ngày đó, các ngọn núi nhỏ rượu ngọt ra, sữa chảy ra từ các ngọn đồi, hết thảy các khe Giu-đa sẽ có nước chảy

Kinh Thánh – Sách của Giô-ên

Những năm tám mươi ngã xuống hai nghìn

Người ta thi nhau đập vỡ nhiều thần tượng

Quảng trường vắng giáo đường không tưởng

Tượng bỗng dưng đổ sụp dưới chân mình

Đức tin chạy liên hồi giữa đêm tối - bình minh

Nắm hạt giống tinh thần rơi vãi

Có phép lành mà Chúa còn đau mãi

nổi chìm đời nắng lại cùng mưa

 

Rồi tất cả bình yên trở lại

Bóng tượng xưa lặng lẽ hỏi người

Chúa còn ban phép lành vạn thuở

Đến ngày làm tượng mới hay chưa?

 

Thời gian lặng thinh chẳng hẹn trở về

Người dắt tay tượng vào trong ngõ

Bao mộng ước làm người theo mùa xuân mở cửa

Tượng hóa kiếp người sống ở mọi miền quê

Thơ Khuất Bình Nguyên

Thơ Khuất Bình Nguyên

Di cư

Không có dòng sông nào dài hơn dòng người di cư

Họ đi rất lâu rồi trong bóng đêm lịch sử

Không có ngọn gió nào âm thầm lặng lẽ

Như ngọn gió của người di cư

Năm trăm năm rồi người châu Âu tìm đất mới

Hàng tấn người da đen bị nhốt đem theo

Chẳng ai nghĩ hậu duệ của họ lại trở thành tổng thống?

Nền văn minh Maya chạy trốn vào rừng sâu

Đất mới mọc lên những quốc gia, thành phố…

Giờ đến lượt người da đen tìm đến trời Âu

Người chết chìm dưới đáy sâu biển cả

Người chết ngạt trong thùng xe vận tải

Dây thép gai chăng kín chiều dài biên giới Hoa Kỳ

Nắng thiêu đốt trẻ em vô tội

Trốn chạy chiến tranh, trốn chạy đói nghèo

Mong được kiếp làm thuê xứ lạ.

Người nhà quê khắp nơi trên mặt đất

Kéo nhau vào thành phố nhặt ve chai

Nhặt những tháng năm cằn cỗi cuộc đời,

Người sẵn lòng bỏ nghề dạy chữ

Đi làm phu khuân vác xứ người ...

Dòng người di cư dài vô tận

Khoảng cách phía trước là mặt trời

Nước mắt không kịp khô trên má

Không biết khi nào nhập vào dòng người đó

Tôi phải là con cáo quay đầu về núi

Ngọn núi thiêng yên lặng đợi tôi về

Mang theo quê hương đi tìm quê hương

Qua núi, qua biển khơi, đất đai và cỏ dại

Ở dưới đó có nhiều kho báu.

Tôi chẳng tìm đường di cư lên mặt trăng

Vì mặt trăng chỉ đẹp khi nhìn từ quả đất

Mang theo quê hương đi tìm sự thật

Được làm người thức dậy mỗi ban mai.

TapChiGiay online

1 của 3

Xem nhiều nhất

Cái rét cuối mùa

Thơ 1 ngày trước

Cái rét Bắc Hà, cái rét cuối đông Rét như thể chưa bao giờ rét thế Như ngọn roi quất vào thân thể Nhói buốt mảnh hồn, nhói buốt tâm can  Thương lắm mẹ ta chân lội dưới bùn Từng rảnh mạ cấy vội chiều giáp Tết Thương lắm em ta bụi đường gội tóc Những chuyến hàng đội gió rét căm căm  Rét cả một mùa như dồn lại cuối năm Mây cuộn xám bầu trời trong giá buốt Mưa tê tái trộn vào cơn gió thốc Lại thương em tựa cửa ngóng quê nhà  Rét ở đâu như cái rét Bắc Hà Đất khô nẻ dưới bàn chân tứa máu Mùa đang hết, rét tràn thêm lần cuối Nắng xuân về có vợi nỗi thương đau?