Cái rét Bắc Hà, cái rét cuối đông Rét như thể chưa bao giờ rét thế Như ngọn roi quất vào thân thể Nhói buốt mảnh hồn, nhói buốt tâm can Thương lắm mẹ ta chân lội dưới bùn Từng rảnh mạ cấy vội chiều giáp Tết Thương lắm em ta bụi đường gội tóc Những chuyến hàng đội gió rét căm căm Rét cả một mùa như dồn lại cuối năm Mây cuộn xám bầu trời trong giá buốt Mưa tê tái trộn vào cơn gió thốc Lại thương em tựa cửa ngóng quê nhà Rét ở đâu như cái rét Bắc Hà Đất khô nẻ dưới bàn chân tứa máu Mùa đang hết, rét tràn thêm lần cuối Nắng xuân về có vợi nỗi thương đau?